Cao Nguyên

nhân ái


thử ôm vạn vật vào tay
cả hơi gió thở cũng quay quắt buồn
cỏ cây còn có giác hồn
huống chi thơ vốn là nguồn tâm ưu


ý lời vui ít buồn nhiều
rơi trong kim cổ bao nhiêu lệ sầu
nhân sinh vốn cuộc bể dâu
nên chi vạn vật cũng đau theo người



thử đi vào mỗi cuộc đời
từ không đã có, có rồi sẽ không
đi khởi đầu, đến tận cùng
vẫn là ảo giác con đường mình qua


còn chăng là nỗi thiết tha
tấm lòng nhân ái giữa ta và người
mốt mai có lỡ xa rồi
cũng còn giữa nhớ, tiếng cười trong nhau.



 

Được bạn: HB 16.04.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "nhân ái"